

Đến tận bây giờ , tôi còn nhớ như in cái ngày ấy , và đó cũng là 1 kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc đời của tôi.
- Đến tận bây giờ , tôi còn nhớ như in cái ngày ấy , và đó cũng là 1 kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc đời của tôi.
- Cách đây khoảng 15 năm về trước , tôi có 2 người bạn thân . Đó là Đăng và Văn , chúng tôi quen biết nhau thời còn ở khai tâm 1 trong thiếu nhi thánh thể tại giáo xứ Trung Mỹ Tây .
- Và cũng thật tình cờ, là vào năm đầu tiên của trung học cơ sở, chúng tôi lại được học chung 1 lớp với nhau . Nói sao ta, này gọi là có duyên đúng không mọi người , rồi cũng kể từ đó tình bạn bè của chúng tôi ngày càng trở nên gắn bó và thân thiết với nhau cho tới tận bây giờ . Chắc là do có cùng 1 vài sở thích chung như là : chơi game , ghẹo gái , quan điểm sống , ….
- Và rồi cũng đến cái buổi trưa của ngày ấy , chúng tôi vừa cắp sách đến trường và vừa luyên thuyên với nhau dăm ba vài câu chuyện , thì khi ấy chợt nhận ra là cả 3, chưa ai đã ôn và chuẩn bị bài cho ngày hôm nay . Bất thình lình có 1 suy nghĩ rất táo bạn đến từ Đăng : ” Ê tụi mày ! Hay trốn học đi bơi đê “ .
- Aí chà chà , quả là 1 ý kiến hay đấy , thế là tất cả đồng ý . Nhưng thuở ấy , chúng tôi nghèo lắm , nhà đứa nào đứa nấy cũng rất khó khăn , chả khá giả gì mấy . Phần tiền để ăn sáng và quà vặt giành cho 1 ngày thì đã được chúng tôi lấy đi chơi game vào buổi sáng gần như cạn sạch . Đang loay hoay suy nghĩ thì Văn hét to lên làm tôi với Đăng hết cmn hồn
- “ Ê ! nhà tao có nhiều thẻ điện tử lắm , lấy đi đổi tiền đi “ . Đúng là cánh cửa này sắp đóng thì sẽ luôn có 1 cánh cửa khác mở ra . Còn gì trên cả tuyệt vời . Thế là chúng tôi bắt đầu cho kế hoạch , cùng nhau đi đến 1 tiệm điện tử thẻ tay gạt ( ở đây có cả máy đua ngựa , máy bass , … ai mà biết và từng chơi qua 2 loại máy này thì cũng mất kha khá tiền vì nó nhỡ … nói thế nào nhĩ , đại loại như chơi cổ phiếu ấy .. kaka ) .
- Sau đó chúng tôi tiếp tục qúa trình gian lận của mình và quy đổi ra được những gần 40 ngàn , một số tiền khá lớn vào cái thời điểm ấy . Không chần chờ gì nữa , chỉ vỏn vẹn gần nửa tiếng , tất cả đã có mặt tại trung tâm văn hoá quận 12 và cùng nhau thoả mãn … kaka .
- Bơi được khoảng vài tiếng thì moị người đã bắt đầu thấm mệt và đói bụng . Cả nhóm quyết định ngỏ lời tái ngộ với cái hồ , rồi sau đó đi ăn mì, ăn xong sẽ rời khỏi trung tâm và đường ai nấy về luôn ( thế thôi chớ phải la cà đến tối ... kaka)
- Cơ mà tô mì đặc biệt 3k lúc ấy chỉ là 1 gói hảo hảo , 1 chút giá , vài miếng thiệt heo lác mỏng , nhưng trong cái khoảnh khắc vừa ngâm mình dưới nước vài tiếng , người lạnh lạnh , tay chân thì run lẩy bẩy , mà hớp được miếng nước và ăn 1 gắp mì . Ôi mẹ ơi ! nó tuyệt vời làm sao .
- Và kể từ ngày hôm ấy , trong tôi luôn loe lói cái suy nghĩ “Mai này lớn lên ráng kiếm thật nhiều tiền để làm được những mình muốn và ăn thật nhiều các món mình thích“. Sau này khi trưởng thành, tôi đọc được 1 câu nói khá hay của nhà tỷ phú Bill Gate và nó cũng chính là phương châm sống của tôi bây giờ:
“ Nếu bạn sinh ra trong nghèo khó, đó không phải là lỗi của bạn.
Nhưng nếu bạn chết trong nghèo khó, thì đó là lỗi của bạn. “